Chương 63

Đừng Động Vào Kịch Bản Của Tôi

9.658 chữ

15-12-2022

Nói chuyện với Đoàn Lăng Tinh xong, Tân Y Dật về cạnh Hạ Lâm Tự.

Hạ Lâm Tự vờ ta đây bình tĩnh lắm, quả tim lại như có móng mèo cào xước: “Đàn chị, bọn chị mới nói gì vậy?”

“Cũng chả có gì,” Tân Y Dật đáp, “Anh ấy xin lỗi vì mấy lời mắng mỏ của fan thôi.”

Còn khướt Hạ Lâm Tự mới tin chỉ có chút chuyện đấy. Rõ ràng hai người nói miết cả buổi trời, còn cứ nhìn sang phía cậu, chắc chắn phải nói chuyện gì liên quan tới cậu rồi!

Nhưng Tân Y Dật không muốn nhiều lời, cậu chỉ đành sốt ruột vô ích.

Một lát sau, chợt Tân Y Dật cất tiếng: “Nói chứ… cậu muốn công khai quan hệ của chúng ta không?”

Hạ Lâm Tự hãy đang nghĩ mới nãy hai người nói gì rất lung, không theo kịp câu hỏi: “Dạ? Gì cơ ạ?”

Tân Y Dật nhìn cậu bằng ánh nhìn dịu dàng.

Mấy giây sau, Hạ Lâm Tự chợt bừng tỉnh, suýt thì bật dậy khỏi ghế.

Tân Y Dật bị phản ứng kϊƈɦ động của cậu làm giật mình, vội kéo cậu ngồi xuống: “Cậu làm gì vậy?”

Hạ Lâm Tự gật đầu như giã tỏi: “Em muốn công khai chứ! Tất nhiên là em muốn rồi!”

Cậu đã chịu đủ cảnh yêu đương lén lút từ lâu rồi. Cậu với đàn chị yêu đương đường đường chính chính, nào có trở ngại tới ai? Cứ cho không được show ân ái khắp bàn dân thiên hạ đi nữa, nhưng cứ phải lấm lét thậm thụt trước mọi người thì đúng là ức quá rồi!

Huống hồ trong đoàn phim còn có gã Đoàn Lăng Tinh lòng lang dạ sói kia, cậu muốn tuyên bố chủ quyền tới sắp điên luôn rồi!

Nhưng lập tức cậu đã bình tĩnh lại: “Không phải là chị không muốn công khai hay sao? Tại sao lại hỏi như vậy?”

Tân Y Dật dựa vào lưng ghế, thở dài một hơi: “Tôi không muốn công khai, nguyên nhân vì sợ bị người ta chỉ trỏ.”

Gợn sóng trong mắt Hạ Lâm Tự lấp lóe, im lặng nhìn cô đăm đăm.

Tân Y Dật cười tự trào: “Mấy hôm trước tôi còn bảo cậu, “đừng để ý những lời người khác nói”, “đừng để lời người khác ảnh hưởng tới mình”… Lúc kể đạo lý thì nói nghe rõ là hay lắm. Nhưng tới lượt mình, thực tế tôi vẫn để ý ánh nhìn của người khác. Thế này có phải là khuyên thì giỏi mà làm chẳng ra gì không?”

Hạ Lâm Tự im lặng chốc lát, nhấc tay dịu dàng vén mấy sợi tóc vương của cô ra sau tay: “Đây không phải vấn đề của đàn chị, đây là nhân tính.”

Tân Y Dật mím môi.

Nói thật lòng, cô không phải người quá phóng khoáng, còn lâu mới xử sự tự nhiên được như Hạ Lâm Tự. Kể cả khi biết không nên để lời điều tiếng của người khác ảnh hưởng tới mình, việc hoàn toàn làm lơ những điều ấy vẫn là quá khó. Việc cô có thể làm chỉ là cố gắng giấu thật kín, không cho bất cứ ai có cơ hội bàn luận về mình. Và không nghe, không đọc những lời đồn đãi liên quan tới bản thân.

Khi xưa cô tránh mặt Đoàn Lăng Tinh, cũng là một kiểu trốn tránh đề phòng chuyện chưa xảy tới.

Nhưng mới nãy Hạ Lâm Tự đứng ở nơi ấy, che đậy đi sự bồn chồn và căng thẳng của cậu, thậm thụt nhìn cô, trong tim cô chợt nảy lên một cơn xúc động.

Sự xúc động này, hẳn là hơn cả những rắc rối có lẽ phải đối mặt, cô không muốn cậu bạn nhỏ của mình cảm thấy bất an.

Tân Y Dật quyết định: “Công khai đi!”

Hạ Lâm Tự lại lắc đầu: “Nếu đàn chị thấy không thoải mái, thì không cần đâu. Em không sao.”

“Ngốc này, sớm muộn gì chẳng phải cho mọi người biết, sớm một chút muộn một chút có khác biệt gì?”

Hạ Lâm Tự sững người. Tân Y Dật nói lời này có nghĩa là… tính lâu dài với cậu?

Một nụ cười toe toét tức tốc lan trêи gương mặt chàng trai trẻ.

“Thật ạ?”

“Thật.”

Cặp mắt Hạ Lâm Tự sáng như thiêu đốt, lồng ngực mấp mô phập phồng. Hiện giờ cậu chỉ muốn nhào tới ôm chầm lấy Tân Y Dật hôn một cái thật kêu, cho toàn thế giới được biết cô là bạn gái mình! Đừng kẻ nào hòng thu hút sự chú ý của cô!

Tân Y Dật nhác trông ánh mắt cậu chàng đã biết ngay cậu đang nghĩ gì, lông tơ toàn thân tức thì dựng đứng. Cô nhỏ giọng cảnh cáo: “Đừng có làm bậy, ở đây là phim trường đấy!”

Cậu bạn nhỏ mới hạnh phúc được ba giây đã bị giội nước lạnh. Cậu hậm hực nói: “Phim trường thì làm sao? Thế chị nói phải công khai thế nào? Gửi tin nhắn báo cho từng người biết à?”

Tân Y Dật: “…”

Vừa bực vừa buồn cười, cô cuộn kịch bản gõ đầu cậu: “Nghĩ cái gì thế hả? Cậu định tuyên bố đại sự đất nước đấy à? Không che giấu lén lút là được rồi, về sau có ai hỏi cứ việc thản nhiên thừa nhận.”

Hạ Lâm Tự chun mũi. Thôi được rồi, cách này tuy hơi chậm tí nhưng cũng tạm có thể chấp nhận, chỉ mong mọi người đều có cặp mắt tinh tường, có thể sơm sớm phơi bày gian tình của họ.

Ở không xa, Đoàn Lăng Tinh thu trọn vẹn cảnh cười đùa của hai người trong đáy mắt.

Anh ngước nhìn trời cao.

“Anh Tinh, anh làm sao vậy?” Trợ lý lo lắng hỏi.

“Không sao.” Đoàn Lăng Tinh rời mắt, nét mặt đã trở lại như bình thường, lẳng lặng thở ra một hơi, bình tĩnh mở kịch bản, “Cậu ráp thoại cảnh sau với anh đi.”

Hạ Lâm Tự chỉ mong sao có thể tuyên bố tình yêu với bàn dân thiên hạ, nhưng chẳng mấy cậu đã gặp phải một nan đề thảm khốc.

Từ khi Tân Y Dật với Hạ Lâm Tự vào đoàn phim, giờ giấc ngủ nghỉ của Giả Thuần Thuần chẳng khác gì con chuột sống đêm. Ban ngày mặt trời nướng tới ʍôиɠ cô nàng mới díp mắt lên giường đi ngủ, đến tối muộn thanh vắng lại tinh thần tràn trề bò ra khỏi hang.

Ngủ suốt một ngày, tối đến Giả Thuần Thuần bò xuống giường, bật máy tính, việc làm đầu tiên chính là vào weibo của Tân Y Dật.

Cô còn nhớ chuyện hôm qua weibo của Tân Y Dật bị các fan của Đoàn Lăng Tinh công kϊƈɦ, định xem xem tình hình hôm nay đã tốt hơn chưa.

Mới mở mạng đã thấy Tân Y Dật hiếm khi đăng một bài weibo. Không có chữ viết nào, chỉ duy một tấm hình chụp.

“Cái gì đây? Hình đi chơi à?” Giả Thuần Thuần tự hỏi tự trả lời, bấm vào xem.

Bố cục tấm hình dựa theo phong cách chụp hình đang thịnh hành, chủ thể là bóng lưng một chàng trai đi về phía trước, cánh tay duỗi ra sau, nắm chặt một bàn tay khác.

Người đăng hình kiểu này, trừ để khoe mình đang đi chơi ở đâu ra, thường còn có một mục đích là ngược FA, rêu rao mình đã là bông có chậu.

Thời khắc quan trọng như hiện giờ mà Tân Y Dật đăng một tấm hình như thế, hẳn nhiên là đang nói thẳng vào mặt đám fan và blogger đang đàm tiếu vớ vẩn: Cô đã có bạn trai rồi!

“Ể?” Giả Thuần Thuần ngạc nhiên tự hỏi tự đáp, “Gã từ đâu ra đây? Tay kia là tay lão đạo?”

Cô biết Tân Y Dật độc thân nhiều năm, vốn dĩ chẳng có bạn trai gì. Không phải chỉ là hình tìm trêи mạng đấy chứ?

Giả Thuần Thuần nhìn chằm chặp tấm hình một lúc, cứ cảm thấy bóng lưng kia rất quen, chắc chắn là một người nào quen biết.

Là ai đây?

Ba giây sau, Giả Thuần Thuần bỗng mở bừng mắt!

Thực tế cũng chẳng cần phải nhìn lưng đoán người. Cô mở phần bình luận, bình luận hàng đầu chính là của Hạ Lâm Tự. Tương tự cậu cũng chẳng nói chữ nào, chỉ gửi một hình trái tim.

Nghiễm nhiên là điệu bộ công khai tình cảm rồi.

Trừ Hạ Lâm Tự, khu bình luận đã có tới mấy trăm lời nhắn.

“A a a a a a anh rể đẹp trai quá!”

“! Anh giai này là người mới ra mắt đúng không? Mặt mũi sao mà xinh giai thế!”

“Vô tường nhà anh giai, mị mị mị, mị lại yêu rồi! Sau đó nghĩ làm sao đi bấm xem nghề nghiệp của anh gia, mị… mị lại thất tình rồi [con tim tan vỡ]”

“Há há há há há lầu trêи +1, mới yêu xong đã thất tình [doge]”

“Trai tài gái sắc… Không đúng, là trai sắc gái tài… Cũng không đúng, là trai sắc gái sắc! A a a a ngưỡng mộ quá đi chúc mừng biên kịch đại đại!”

“Cầu xin biên kịch viết bộ phim dạy mị đi đâu tìm anh giai xinh giai thế này đi QAQ”

Tân Y Dật không đăng hình chính diện Hạ Lâm Tự, nhưng trêи weibo của Hạ Lâm Tự lại có share hình ảnh tốt nghiệp bạn chụp cho, dân mạng hóng chuyện giỏi nhất chính là đào bới gốc rễ.

Tỉnh lại sau cơn rúng động, Giả Thuần Thuần cũng bắt đầu vào trạng thái xem diễn.

Cô đọc hết bình luận một lượt, vừa đọc vừa lắc đầu: “Chậc, đợt này lão đạo lừa được khối người đây.”

Mắt thấy cư dân mạng hóng hớt nghe gió đoán mưa, chân tướng chuyện này lại chỉ mình cô nhìn thấu. Giả Thuần Thuần không khỏi sinh một loại cảm giác tự hào chúng nhân say hết mình ta tỉnh.

Hơn 12 giờ đêm, Hạ Lâm Tự ngồi trong phòng đọc kịch bản. Tân Y Dật đi họp đạo diễn, cậu ở trong phòng chờ cô về.

Chợt điện thoại cậu đặt trêи bàn sáng lên, cầm lên xem, là tin nhắn từ Giả Thuần Thuần.

Giả Thuần Thuần chụp hình cắt mấy bình luận khen cậu trêи weibo gửi sang.

Hạ Lâm Tự đọc hết mấy lời khen tít mây xanh này, vui không khép được miệng. Đến cùng vẫn là người trẻ tuổi, chưa rèn luyện được tâm tính thản nhiên trước những lời thổi phòng.

Giả Thuần Thuần: “Tiểu Tự Tử, được phết đấy nhỉ!”

Hạ Lâm Tự đáp lại một meme thẹn thùng.

Hạ Lâm Tự: “Chị không ngạc nhiên hả? Em còn tưởng chị sẽ sợ lắm chứ.”

Giả Thuần Thuần: “[Sợ hãi gặm tay.gif]”

Giả Thuần Thuần: [cười đểu.jpg]

Hạ Lâm Tự xem mấy meme Giả Thuần Thuần gửi, không khỏi nhíu mày nghi hoặc: Sao cứ thấy như chỗ nào kì kì.

Giả Thuần Thuần: “Cậu thấy tôi là người dễ bị dọa thế hả?”

Hạ Lâm Tự: “… Thôi được rồi.”

Giả Thuần Thuần: “Nhưng nói đi phải nói lại, cậu giúp lão đại chặn dư luận, lỡ bị bố mẹ vớii bạn bè biết thì định ăn nói thế nào?”

Giả Thuần Thuần: “Vả lại bao giờ thì hai người định tuyên bố chia tay? Hay là cứ im lặng đợi dân mạng quên mất chuyện này? Coi chừng đừng có ngăn vận đào hoa của lão đại thiệt đó [cười đểu]”

Hạ Lâm Tự: “………”

Hạ Lâm Tự: “Vận đào hoa?”

Hạ Lâm Tự: “Em chính là vận đào hoa của đàn chị.”

Giả Thuần Thuần: “Thế là ý gì? Chẳng lẽ hai người yêu đương thật?”

Hạ Lâm Tự: “Thế chị nghĩ sao?”

Giả Thuần Thuần: “Không phải cậu làm bia đỡ đạn cho lão đại, khiến đám fan kia ngậm miệng không làm tới nữa thôi à?”

Hạ Lâm Tự: “Đương nhiên không phải.”

Giả Thuần Thuần: “…”

Giả Thuần Thuần: “Đừng đùa nữa.”

Giả Thuần Thuần: “Tôi hiểu rồi, cậu cố tình dọa tôi chứ gì!”

Giả Thuần Thuần: “Cậu còn diễn tròn vai đấy nhỉ? Đừng diễn nữa, trông tôi có dễ lừa thế không?”

Giả Thuần Thuần: “[thím đây cắn hạt dưa hóng drama.gif]”

Hạ Lâm Tự: “……”

Giả Thuần Thuần có bị dọa sợ không cậu không biết, nhưng cậu thì tức méo cả mặt rồi đây.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!